“…Và cứ mỗi độ đông về, những cơn gió bấc lại hát bài tình ca bất diệt, lại len lỏi cái lạnh nhắc người ta cần một mái nhà, cần một bàn tay sưởi ấm, cần một bờ vai để dựa, cần một trái tim để yêu thương. Mùa đông đã làm hồi sinh tình yêu của con người bằng sự hy sinh thầm lặng…”

Ngày xửa ngày xưa, khi thế gian còn chưa có bốn mùa, mặt trời chỉ chiếu ánh sáng bàng bạc để con người phân biệt ngày và đêm, ở một vương quốc nọ có ba nàng công chúa rất xinh đẹp. Ngay cả những khi mặt trời đi ngủ cuối chân trời thì bóng tối cũng không thể bao phủ cung điện bởi vẻ đẹp rực rỡ ấy. Nhưng tiếc thay từ khi sinh ra cả ba chị em đã mắc phải một căn bệnh kì lạ. Các nàng công chúa đều không có cảm xúc. Cuộc sống với ba chị em công chúa chỉ là những hình ảnh trôi đi trong vô cảm. Chính bởi vậy rất nhiều hoàng tử đến cầu hôn đều phải ra về vì không sao lay động nổi trái tim các nàng.

Tuy vậy trong số đó có bốn chàng hoàng tử Mùa xuân, Mùa hạ, Mùa thu, Mùa đông quyết tâm không bỏ cuộc. Hết năm này đến năm khác họ tìm mọi cách để chinh phục trái tim các nàng nhưng không thành công. Tình yêu, sự nhiệt thành của các hoàng tử chỉ được đổi lấy bằng ánh mắt vô hồn không cảm giác của ba chị em công chúa mà thôi.

Tuy nhiên tình yêu mãnh liệt của họ đã cảm động thượng đế. Thượng đế ban cho mỗi chàng hoàng tử một phép màu để làm hồi sinh tình yêu trong tim ba nàng công chúa. Nhưng đổi lại nếu hoàng tử nào không được một trong ba công chúa lựa chọn sẽ phải tan vào hư vô mãi mãi.  Hoàng tử Mùa xuân dùng phép mầu khiến muôn cây đâm trồi, nảy lộc, trăm hoa đua sắc khắp nơi, bầu trời rộn tiếng chim ca, không trung toả ra làn hơi ấm áp làm cả con người và đất trời như được hồi sinh với nhựa sống căng đầy. Duy chỉ có ba nàng công chúa vẫn bình thản trước mọi đổi thay. Chàng hoàng tử Mùa hạ dùng phép màu làm mặt trời rực rỡ trải ánh nắng lấp lánh trên đại dương mênh mông lộng gió và những thảo nguyên bát ngát cỏ hoa, dòng nhựa sống ào ạt chảy náo nức mê say. Nhưng trong tim ba nàng công chúa cảm xúc vẫn chỉ là dấu hỏi mà thôi. Hoàng tử Mùa thu vội vã thổi heo may vào gió, phủ màu xanh ngắt lên vòm trời, rưới ánh nắng vàng dịu trên mặt đất giục hàng cây thả lá vàng bay khiến lòng người không khỏi xao xuyến, bâng khuâng. Nhưng buồn thay ba nàng công chúa vẫn lạnh lùng như trước. Chỉ còn lại Mùa Đông, chàng kéo tấm mây xám che cả bầu trời, rùng mình thành những cơn gió lạnh buốt thổi tràn qua những dãy núi, cánh rừng xác xơ cùng những cơn mưa phùn lạnh lẽo giăng mắc khắp nơi.

Phép màu cuối cùng của Mùa đông đã khiến mọi người  thất vọng vô cùng bởi cảnh sắc đẹp đẽ , khung cảnh lãng mạn nên thơ cũng chẳng làm lay động trái tim ba công chúa thì sự ảm đạm lạnh lẽo kia nào có ý nghĩa gì. Nhưng kì lạ thay ba chị em công chúa bỗng rùng mình thấy cái lạnh thấm sâu nơi đáy tim. Cái lạnh ấy đã đã đánh thức những cảm xúc khiến ba công chúa thấy khát khao yêu thương và được yêu thương sưởi ấm trái tim mình. Người chị cả vội vã chạy về phía Mùa xuân đầy sức sống, công chúa thứ hai ào vào vòng tay ấm áp của Mùa hạ , công chúa út dựa vai Mùa thu nhẹ bước trên con đường ngập đầy lá vàng. Chỉ còn lại Mùa đông bơ vơ đứng một mình. Chàng mỉm cười và tan vào những cơn gió lạnh buốt. Cũng từ đó thế gian có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Và cứ mỗi độ đông về, những cơn gió bấc lại hát bài tình ca bất diệt, lại len lỏi cái lạnh nhắc người ta cần một mái nhà, cần một bàn tay sưởi ấm, cần một bờ vai để dựa, cần một trái tim để yêu thương. Mùa đông đã làm hồi sinh tình yêu của con người bằng một sự hy sinh thầm lặng. Có người nói rằng lúc đó Mùa đông không chỉ mỉm cười mà còn rơi nước mắt, chỉ có điều giọt nước mắt ấy trong vắt, trong hơn cả pha lê nên không ai biết cả…